Phan_49
Chương 130: Phải tiếp tục
Trên đường, Nhiễm Đông Khải từ đầu đến cúi đều giữ im lặng.
Thương Đồng cũng vậy.
Cô quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu óc vẫn luôn quay cuồng. Cô đang rối rắm, chuyện đau đớn nhất, lại có thể trở thành sự thật.
Cô và Sở Ngự Tây, nếu là anh em cùng cha khác mẹ, thì sự tồn tại của Niệm Niệm, sẽ là một tội lỗi.
Nhưng tại sao lại muốn trừng phạt lên đứa trẻ vô tội? Tại sao không trừng phạt lên người cô?
Đến viện Hải Dương học.
Niệm Niệm trở lại chỗ cũ, cô bé vô cùng vui vẻ giải thích cho Thương Đồng, một đám cá bơi qua, thế giới đáy biển đẹp lạ thường, làm cho Niệm Niệm quên đi đau đớn, trên mặt cô bé hiện lên nụ cười hạnh phúc.
Nhiễm Đông Khải ôm Niệm Niệm, thỉnh thoảng quay đầu lại, lúc đến chỗ những con sứa, anh dừng bước chân, đợi Thương Đồng đi tới bên cạnh, mới nhẹ giọng nói: "Em và Ngự Tây đã giải trừ hiểu lầm rồi sao?"
Thương Đồng gật đầu, ánh mắt càng thêm ảm đạm.
"Vậy...hai người sẽ hòa lại sao?"
Thương Đồng lắc đầu: "Sẽ không."
"Tại sao?"
Thương Đồng nhìn đèn huỳnh quang màu xanh chiếu vào con sứa, khẽ giọng nói: "Thật sự sẽ không."
"Sao anh ta có thể như vậy?" Nhiễm Đông Khải cau mày: "Đến bây giờ, anh ta còn kiên trì đính hôn?"
"Đính hôn?"
Nhiễm Đông Khải nhìn đồng hồ, anh nhớ rất rõ ràng, tiệc đính hôn của Sở Ngự Tây tổ chức vào bảy giờ tối, nếu bây giờ anh lái xe qua, còn kịp!
"Chúng ta đi." Nhiễm Đông Khải kéo cô đi ra ngoài.
"Đi đâu?" Thương Đồng có chút khó hiểu.
Lên xe, Nhiễm Đông Khải cho Niệm Niệm ngồi xong, anh thắt dây an toàn, khởi động xe, chạy về hướng khách sạn tổ chức tiệc đính hôn.
"Đông Khải..." Thương Đồng bất an nhìn anh: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Sở Ngự Tây không thể đính hôn! Anh ta phải cho em một công đạo!" Nhiễm Đông Khải nắm chặt vô lăng, vẻ mặt lạnh lùng.
Thương Đồng hồi phục lại tinh thần, gấp giọng nói: "Đông Khải, anh không cần phải lo chuyện này!"
Cô và Sở Ngự Tây tuyệt đối không thể nào ở chung, vậy Sở Ngự Tây đính hôn cũng là một chuyện tốt!
Nhiễm Đông Khải không chịu nghe, anh cố chấp lái xe, nhất định phải ngăn cản lễ đính hôn của Sở Ngự Tây.
---- Vũ Quy Lai -----
Sở Ngự Tây ngồi trong phòng nghỉ của khách sạn, chưa đến một tiếng nữa sẽ khai tiệc.
Anh không thể chấp nhận kết quả như vậy, cho dù Thương Đồng không yêu anh, hay bởi vì lý do nào khác, giữa bọn họ cũng còn có đường cứu vãn, nhưng mà chuyện này thì hoàn toàn không thể nào.
Hết lần này đến lần khác đều là lý do trí mạng.
Điện thoại di động đã hết pin.
Tốt nhất là anh nên đến nhà họ Lâm giải thích rõ ràng, sau đó nói lời xin lỗi với khách khứa. Trốn tránh không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.
Lý trí rất tỉnh táo, nhưng anh không muốn nghĩ gì cả, căn phòng vắng vẻ so với hội trường ồn ào, hoàn toàn trái ngược nhau.
Dưới mặt đất đã có rất nhiều tàn thuốc.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Sở Ngự Tây đứng lên, đi đối mặt.
Ngoài cửa, phục vụ của khách sạn dẫn theo vợ chồng nhà họ Mạch.
"Ngự Tây..." Mạch Hành Kiện cau mày, thấy Sở Ngự Tây chưa thay lễ phục, lạnh lùng nói: "Sao cháu còn ở đây?"
Sở Ngự Tây cúi đầu: "Cậu, xin lỗi, cháu nghĩ có lẽ cháu đã phụ ý tốt của cậu."
Mạch phu nhân bước lên một bước: "Ngự Tây, ý của cháu là gì? Khách mời cũng sắp đến, sao cháu còn không ra ngoài đón tiếp? Đứa nhỏ Lôi Lôi cũng không thấy đâu, đây là giờ phút quan trọng, các cháu không thể trẻ con như vậy được!"
"Cậu..." Sở Ngự Tây cúi đầu, bây giờ anh cảm thấy vô cùng xấu hổ: "Cháu đã nói chuyện với Lâm Lôi, cô ấy đã đồng ý."
"Ta không cho phép." Mạch Hành Kiện trầm mặt xuống: "Tối nay ngoại trừ người của giới kinh doanh ra, còn có một số người giới chính trị, quân nhân, không thể làm mất mặt bộ trưởng Lâm! Cậu cũng không thể đẩy người khác vào chỗ bất nghĩa, cho nên tối nay phải đính hôn!"
"Cậu!" Sở Ngự Tây ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Mạch Hành Kiện: "Chuyện này quả thực là lỗi của cháu, nhưng cháu thật sự không thể ở chung với Lâm Lôi, bởi vì cháu..."
"Ngự Tây! Không phải cậu bắt cháu ở chung với Lâm Lôi, nhưng lễ đính hôn tối nay phải tiến hành, qua một thời gian ngắn, các cháu có thể lấy bất cứ lý do gì để tuyên bố chia tay, nhưng trước mắt phải hoàn thành hình thức này! Thông báo cho Lâm Lôi, lập tức đến ngay, ta nói chuyện với con bé." Mạch Hành Kiện nói chắc như đinh đóng cột, vô cùng bình tĩnh.
Sở Ngự Tây im lặng, biện pháp Mạch Hành Kiện nói rất tốt, có để ứng phó với khách khứa sắp đến, làm cho mình và Lâm Lôi không đến mức bị chê trách, cũng sẽ không làm cậu và bộ trưởng Lâm rơi vào hoàn cảnh xấu hổ, nhưng anh vẫn có chút do dự.
"Ngự Tây, sao đột nhiên lại muốn huỷ hôn? Lôi Lôi đích thực là một đứa nhỏ không tệ, dù sao cháu cũng đừng để bị quỷ ma mê hoặc tâm hồn." Mạch phu nhân rất sốt ruột, ấn tượng của bà đối với Lâm Lôi vô cùng tốt, vì vậy ra sức khuyên nhủ.
Mạch Hành Kiện kêu phục vụ qua, lập tức chuẩn bị tiệc tối, tất cả đều như cũ.
Sở Ngự Tây cầm lấy điện thoại, đã tắt máy, anh không nhớ số của Lâm Lôi, đang lúc bối rối, Lâm Lôi lại xuất hiện ở cửa phòng.
"Lâm Lôi?" Sở Ngự Tây cau mày, để điện thoại xuống.
Mạch phu nhân quay đầu lại, thấy Lâm Lôi cũng chỉ mặc quần áo bình thường, vội vàng bước lên nắm lấy tay cô: "Lôi Lôi, cháu ngàn lần đừng tức giận với Ngự Tây, có uất ức gì cứ nói với mợ, mợ nhất định sẽ phân xử cho cháu!"
Sắc mặt của Lâm Lôi không tốt lắm, cô mỉm cười với Mạch phu nhân, đôi mắt hơi ửng đỏ, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: "Mợ hiểu lầm rồi, cháu không sao, chỉ là nghĩ đến chuyện tối nay, cháu có thể lên lễ đài, để tránh anh ấy một mình đối mặt với nhiều chất vấn, tương đối khó xử."
Mạch Hành Kiện trừng mắt nhìn Sở Ngự Tây, rồi quay sang Lâm Lôi, ông mang lời nói trước đó đã nói với Sở Ngự Tây nhắc lại cho Lâm Lôi, hơn nữa vô cùng chắc chắn nói: "Lễ đính hôn phải tiến hành, đây không phải là chuyện của hai người, nghe không?"
Lâm Lôi cũng hết sức khó xử, cô nhìn khuôn mặt xanh xao của Sở Ngự Tây và tàn thuốc trên mặt đất, tâm trạng vô cùng suy sụp.
Mạch Hành Kiện liếc nhìn hai người, lạnh lùng nói: "Ngự Tây, cháu và Lâm Lôi nói chuyện đi. Ta đi gọi điện thoại cho bộ trưởng Lâm, mời ông ấy qua đây."
Lâm Lôi sửng sốt: "Hay là bỏ đi?"
Tâm trạng trước đó của cô rất xấu, cũng không biết nên giải thích với cha mẹ thế nào, vốn định để một mình Sở Ngự Tây đối mặt với tất cả mọi chuyện, nhưng vẫn không yên tâm, nên chạy tới, phục vụ dẫn cô đến phòng nghỉ này, không ngờ lại gặp vợ chồng Mạch Hành Kiện.
Không ngờ sự việc lại biến thành thế này.
Mạch Hành Kiện đã lấy điện thoại ra, đi tới phòng khác, Mạch phu nhân chỉ biết đuổi theo, hy vọng có thể để cho bọn họ nói chuyện ổn thoả.
"Thật xin lỗi." Sở Ngự Tây bất đắc dĩ ngồi xuống, không phải anh không nhìn thấy dấu vết đã khóc của Lâm Lôi: "Tôi nghĩ nên dựa theo kế hoạch trước đó của tôi, nếu không sẽ mắc thêm sai lầm."
Lâm Lôi im lặng một lúc, mới ngẩng đầu lên: "Em cảm thấy lời của cậu anh nói rất phải, tuy là một âm mưu, nhưng em không thể để ba em rơi vào hoàn cảnh khó xử, chúng ta không thể vì sự tuỳ hứng của mình mà để người chúng ta quan tâm nhất bị tổn thương. Nếu anh cảm thấy áy náy với em, vậy thì cùng em đính hôn. Nhưng anh hoàn toàn không cần lo lắng, đây là trên hình thức, qua một thời gian ngắn thì chúng ta giải trừ hôn ước, đến lúc đó dù có chuyện xấu gì, cũng sẽ không quá chấn động."
Lời cô nói không có bất kỳ chỗ nào để vặn lại.
Sở Ngự Tây từ từ nắm chặt tay, trong mắt lóe ra một chút đau xót: "Được, vậy làm theo lời các người nói đi."
Anh chậm rãi dựa lưng vào ghế, nhắm hai mắt lại.
Anh rất mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi.
Mạch Hành Kiện nói chuyện điện thoại xong, nhìn thấy hai người bọn họ thì ho nhẹ một tiếng.
Sở Ngự Tây lập tức đứng lên, Lâm Lôi cũng vậy.
"Thế nào?" Mạch Hành Kiện trầm giọng hỏi.
"Theo lời cậu nói đi." Sở Ngự Tây khẽ giọng nói.
"Được, bộ trưởng Lâm cũng sắp đến, hai người thay quần áo rồi ra tiếp đón khách khứa." Mạch Hành Kiện kéo Mạch phu nhân đi.
Lâm Lôi cười khổ: "Bây giờ lấy lễ phục, hình như không kịp nữa."
"Quyết định vậy đi." Sở Ngự Tây thở dài.
"Được rồi." Lâm Lôi cúi đầu xuống: "Em dùng phòng hóa trang một chút."
Bởi vì cô thường xuyên ra nước ngoài, trong túi xách có một hộp trang điểm nhỏ, nếu không hóa trang, cũng không được.
Sở Ngự Tây chỉ phòng rửa tay.
Rất nhanh, Lâm Lôi đã trang điểm xong, thành công che khuất gương mặt xanh xao.
Hai người từ từ bước ra, bữa tiệc đã sắp bắt đầu, ở đại sảnh trang trí hoa hồng rất lãng mạn, trên bàn tròn kiểu Tây phủ khăn trải bàn màu hồng, mỗi bàn đều bày những món ăn tinh xảo, nhân viên phục vụ mang rượu ra.
Lễ đài hoa, champagne đều đã chuẩn bị tốt.
Dàn nhạc bắt đầu tấu nhạc.
Một bữa tiệc đính hôn giống như một hôn lễ diễn tập, có mặt đều là khách quan trọng.
Mặc dù nhỏ nhưng không mất sự long trọng.
Đã có khách đến, thấy Sở Ngự Tây và Lâm Lôi, lập tức mỉm cười chào hỏi.
Có đồng nghiệp của Lâm Lôi, cũng có đối tác quan trọng trên thương trường của Sở Ngự Tây.
Nhân vật quan trọng nhất cuối cùng cũng ra mặt, lúc bộ trưởng Lâm và Mạch Hành Kiện bước vào hội trường, mọi người đều vây quanh hai người bọn họ, rối rít chúc mừng, những người trước đó không biết thân phận của Sở Ngự Tây, vô cùng kinh ngạc.
"Thì ra là cháu trai của chủ tịch Mạch (chủ tịch ngân hàng), khó trách là một thiếu niên thành công như vậy..."
"Trước kia nhìn thấy Lâm tiểu thư phong cách quý phái, không ngờ lại là thiên kim của bộ trưởng Lâm, danh môn khuê tú..."
"Đúng vậy, thật sự là trai tài gái sắc, thật sự là nhân duyên của Kim Đồng Ngọc Nữ!"
Từng tiếng khen tặng có thật có giả truyền đến, một nữ đồng nghiệp của Lâm Lôi đi tới, là hoa đán hiện nay của kênh thiếu nhi, sau khi thấy Sở Ngự Tây thì cười nói: "Tôi phải nhìn xem, rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thể mê hoặc tâm hôn thiếu nữ của Lâm mỹ nhân chúng tôi, phải biết rằng, Lôi Lôi của chúng tôi có tiếng khó theo đuổi, năm ngoái có người tặng cô ấy một chiếc BNW trên trăm vạn, cô ấy nhìn cũng không thèm nhìn, ném chìa khóa xuống lầu, kết quả BNW đó bị phủ đầy bụi, còn có người chưa từ bỏ ý định..."
"Tiểu Nhã..." Lâm Lôi thật sự không có tâm trạng trêu đùa, cô chỉ cười nhạt: "Đừng nói nữa."
Lúc này, người dẫn chương trình đã chạy đến, khẽ giọng nói: "Sở tổng, khách mời đều đã đến, vừa đúng thời gian, có thể bắt đầu chưa?"
Sở Ngự Tây gật đầu xong thì thấy Nhiễm Đông Khải đang ôm Niệm Niệm ở cửa, kéo Thương Đồng đi vào.
Chương 131: Cớ sao phải mắc thêm sai lầm
Sở Ngự Tây đang dẫn Lâm Lôi đi lên lễ đài, nhìn thấy Nhiễm Đông Khải, Thương Đồng và Niệm Niệm cùng đi vào, bước chân của anh lập tức dừng lại. Mà Lâm Lôi cũng quay đầu lại, nhìn thấy bé gái Nhiễm Đông Khải đang ôm trong lòng, tim khẽ run, cô bé đáng yêu đến cỡ nào, đôi mắt long lanh nhìn mọi người, cánh tay trắng nõn quấn trên cổ Nhiễm Đông Khải, mềm mại động lòng người.
Sở Ngự Tây quay qua, nhẹ nhàng kéo tay của Lâm Lôi ra, đi tới trước mặt Nhiễm Đông Khải. Ánh mắt của mọi người đồng thời cũng nhìn qua bên này, có người bắt đầu thì thầm bàn tán, bởi vì Nhiễm Đông Khải và Sở Vân Hề vừa mới kết hôn, cho nên những người biết anh cũng không ít, nhưng bé gái anh đang ôm trong ngực là sao?
Sở dĩ không dẫn tới phản ứng quá đà, là vì người bình thường cũng cho rằng Nhiễm Đông Khải đến chúc mừng, nhưng dẫn theo tình nhân mà thôi.
Điều này cũng đủ làm người ta khó chịu nổi rồi.
May là không có Sở Vân Hề ở đây.
Sở Ngự Tây đi về phía cửa, Lâm Lôi hơi do dự, cũng đuổi theo anh.
Nhiễm Đông Khải đè nén tức giận, từ trước đến nay anh đều rất lý trí, nhìn thấy Sở Ngự Tây cư nhiên không để ý đến cảm nhận của Thương Đồng, không quan tâm đến bệnh tình của Niệm Niệm, vẫn muốn đính hôn, anh không thể ngồi nhìn.
"Đông Khải, anh không biết rõ sự việc, chúng ta đi nhanh đi!" Thương Đồng kéo lấy cánh tay anh, muốn dẫn anh ra khỏi hội trường.
Nhiễm Đông Khải nhìn lướt qua Niệm Niệm, lại nhìn Thương Đồng nói: "Không được, tôi nhất định phải ngăn cản hành động hoang đường này của anh ta!"
Thương Đồng gấp đến mức không còn cách.
Sở Ngự Tây chạy về phía bọn họ, Lâm Lôi ở phía sau anh.
"Em đến rồi?" Sở Ngự Tây nhìn Thương Đồng, trong mắt đã không có người khác, tách ra từ giữa trưa, đến bây giờ chỉ mới có mấy giờ, lại có cảm giác giống như cách một thế kỷ.
Thương Đồng thấy Lâm Lôi ở phía sau, cô cố gắng bình tĩnh, khẽ nói: "Chúc mừng hai người!"
Nhiễm Đông Khải kéo Thương Đồng ra sau, lạnh lùng nói với Sở Ngự Tây: "Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi."
Anh không thể vạch mặt ngay tại chỗ, áp chế giọng nói, có thể cảm giác được anh đang nhẫn nhịn sự tức giận.
Sở Ngự Tây dùng tay ra hiệu với người dẫn chương trình, anh lại nhìn Niệm Niệm, mới nói với Nhiễm Đông Khải: "Đi thôi."
Thương Đồng đón lấy Niệm Niệm, cô đi đến bên cạnh Sở Ngự Tây, nhẹ giọng nói: "Anh nói sự thật cho anh ấy biết đi, để tránh anh ấy mắc thêm sai lầm."
Sở Ngự Tây nhìn Thương Đồng và Niệm Niệm thật sâu, không ừ hử gì mà rời đi.
"Thương tiểu thư, con của cô thật sự rất đáng yêu, tôi có thể ôm một chút không?" Lâm Lôi mỉm cười nhìn Niệm Niệm, nhưng hơi miễn cưỡng.
Thương Đồng nhìn Niệm Niệm, dịu dàng nói với cô bé hai câu, thấy Niệm Niệm gật đầu, mới đưa đến tay Lâm Lôi.
"Chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút đi." Lâm Lôi chỉ vào ghế ngồi ở bên cạnh, cô khẽ thở dài.
Nhạc ở đại sảnh vẫn vang lên như cũ, khách khứa đang nói chuyện phiếm, cảnh vừa rồi nhìn có vẻ bình thường, thực ra vô cùng nguy hiểm, Thương Đồng căng thẳng đến mức lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, hai chân cũng mềm nhũn, sau khi ngồi xuống, cô quay sang Lâm Lôi nói: "Lâm tiểu thư, thật xin lỗi, quả thực quá mạo muội."
Niệm Niệm tránh khỏi vòng ôm của Lâm Lôi, nhảy xuống mặt đất, bị hoa tươi trên bàn thu hút sự chú ý.
Lâm Lôi cúi đầu, cô dùng giọng nói rất thấp: "Thương tiểu thư, tôi biết cha của cô bé là Ngự Tây rồi."
Thương Đồng nắm chặt ngón tay mình: "Lâm tiểu thư..."
"Không sao." Tay của Lâm Lôi nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay của cô: "Tuy biết hơi muộn, nhưng dù sao so với sau này kết hôn mới biết thì tốt hơn một chút, không biết giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại đi đến bước ngày hôm nay, tôi nghĩ người Ngự Tây yêu nhất định là cô, trước đó anh ấy đã đề nghị huỷ bỏ bữa tiệc tối nay, đây cũng là bất đắc dĩ mới cử hành."
Tim của Thương Đồng lại đập loạn lên, cô buồn bả nói: "Lâm tiểu thư, anh ấy sẽ nghĩ thông suốt, ai có thể có được người vợ như cô, nhất định là người hạnh phúc nhất trên thế giới."
Lâm Lôi lắc đầu, trong mắt có chút bi ai.
"Không, không ở cùng người mình yêu, tuyệt đối sẽ không hạnh phúc." Lâm Lôi khẽ nói: "Tôi đồng ý ra đi, nhưng tôi có một yêu cầu quá đáng, hy vọng cô có thể chờ một thời gian, tôi sẽ mang Sở Ngự Tây nguyên vẹn trả lại cho cô."
Thương Đồng cay đắng lắc đầu, cô dắt tay Niệm Niệm, nhẹ giọng nói: "Ở đây không có chuyện của tôi, tôi về trước."
"Cô không đợi bọn họ ra sao?" Lâm Lôi đứng lên.
"Không." Thương Đồng ôm Niệm Niệm, cô đi tới cửa, Lâm Lôi vẫn tiễn cô.
Cho đến khi Thương Đồng lên xe đi khỏi, Lâm Lôi mới thu tầm mắt, bước chân của cô vô cùng nặng nề.
Quay đầu lại, Nhiễm Đông Khải cũng đã ra tới cửa, anh gấp giọng hỏi: "Thương Đồng đâu?"
Lâm Lôi chỉ Thương Đồng vừa đi khỏi, chán nản quay đầu.
Đúng lúc Sở Ngự Tây đi tới.
Sở Ngự Tây cũng đứng ở cửa, ngẩn người nhìn ra phía xa.
Mạch Hành Kiện đi tới, lạnh lùng nói: "Ngự Tây, cháu còn chờ gì nữa?"
Sở Ngự Tây quay đầu, đi tới bên cạnh Lâm Lôi, nhẹ giọng nói: "Đi thôi."
Lâm Lôi im lặng gật đầu, hai người cùng bước lên phía trước lễ đài.
Ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn vào hai người bọn họ, Sở Ngự Tây không nở nụ cười, mà Lâm Lôi lại mang tâm sự nặng nề, cô nhìn khách mời ở dưới lễ dài, thấy bóng dáng một người, khẽ run rẩy, lại cúi đầu xuống.
"Bên dưới, xin mời nhân vật chính của đêm nay...ngài Sở Ngự Tây và Lâm tiểu thư xin hướng về phía tân khách đọc diễn văn."
Người dẫn chương trình đưa Micro đến tay hai người.
Lâm Lôi nhìn thoáng qua Sở Ngự Tây, cô cầm lấy Micro, khôi phục lại sắc mặt, bình tĩnh và vững vàng: "Chân thành cảm ơn các vị đã đến tham dự lễ đính hôn của tôi và ngài Sở Ngự Tây, tôi và Ngự Tây có chung nhận thức, đó là hy vọng có thể mang đến hạnh phúc cho đối phương, vì vậy mấy ngày trước mới chuẩn bị nghi lễ cho lần này, cũng trịnh trọng mời mọi người tham dự, làm chứng cho quyết định của chúng tôi. Nhưng..."
Những lời trước đó cô nói, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt tán thưởng, hâm mộ nhìn đôi Kim Đồng Ngọc Nữ này, ai ngờ Lâm Lôi lại dùng từ "Nhưng", nhất thời làm cho vợ chồng Mạch Hành Kiện và ba mẹ Lâm ở dưới đài cau mày.
Lâm Lôi mỉm cười nói hết: "Nhưng thật xin lỗi, trải qua mấy ngay nay cẩn thận suy nghĩ, vừa rồi, tôi mới phát hiện, tôi chưa sẵn sàng cho chuyện cưới xin. Tôi biết mọi người ở đây sẽ thông cảm cho sự xúc động của tôi, dù sao các vị cũng thật tâm hy vọng chúng tôi có thể hạnh phúc, vậy xin hãy hiểu cho quyết định này của tôi, là vì để tránh cho tương lai mắc thêm sai lầm."
Bộ trưởng Lâm đứng lên, lạnh lùng nói: "Lôi Lôi, con ở đây càn quấy cái gì thế hả?"
Sở Ngự Tây ngạc nhiên nhìn Lâm Lôi, cô quay đầu mỉm cười, nhìn anh: "Ngự Tây, anh là một người trọng tình trọng nghĩa, cho nên em chúc phúc cho anh."
Nói xong, cô hạ micro xuống, cúi đầu thật sâu với mọi người, chuẩn bị ra khỏi bữa tiệc.
"Lôi Lôi..." Mẹ Lâm và Mạch phu nhân cũng đứng dậy, bước lên ngăn cô lại.
Lúc này Sở Ngự Tây cầm lấy Mirco, trầm giọng nói: "Các vị, đều bởi vì lý do cá nhân của tôi, Lâm Lôi tiểu thư mới quyết định từ bỏ, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi."
Nói xong, anh ném Mirco, bước xuống bậc thềm, đi tới trước mặt bộ trưởng Lâm, chân thành nhận lỗi: "Bộ trưởng Lâm, đều là lỗi của cháu, xin đừng trách cứ Lâm tiểu thư."
Bộ trưởng Lâm không rõ nguyên do, chỉ lạnh lùng nói: "Là Lâm Lôi quá càn quấy."
Mạch Hành Kiện cũng bước lên phía trước và lạnh lùng nói: "Ngự Tây, cháu ồn ào đủ chưa, mau giải thích với Lâm Lôi!"
Sở Ngự Tây đi tới trước mặt Lâm Lôi, mặc dù tiếp xúc không nhiều, nhưng anh có thể cảm giác được, cô là một cô gái vô cùng đặc biệt, thẳng thắn, rộng rãi, lương thiện, hiểu biết, anh rất thưởng thức, nhưng không nảy sinh tình cảm. Tình cảm là thế này, có khi biết rõ đối phương không tốt, nhưng vẫn mù quáng, có khi bất luận đối phương tốt như thế nào, cũng không có cách nảy sinh cảm giác.
"Lâm Lôi, nhiều lời cũng vô ích, nếu sau này có chuyện cần đến tôi, tôi sẽ không ngần ngại."
Lâm Lôi mỉm cười, khẽ lắc đầu: "Anh không cần áy náy, cũng không cần cảm thấy có lỗi, là vì em nghĩ cho hạnh phúc của mình, mới quyết định như vậy, em muốn một tình yêu trong sáng, em cũng tin chắc chắn sẽ có một người như thế, sẽ dành cho em cảm giác thuần tuý nhất."
Sở Ngự Tây gật đầu: "Sẽ có."
Lâm Lôi quay người, đi ra ngoài.
Bộ trưởng Lâm thấy vậy, cũng chán nản phất áo bỏ đi.
Trong hội trường vô cùng im lặng, đều nhìn về phía Sở Ngự Tây.
Sở Ngự Tây trở lại lễ đài, nói lời xin lỗi một lần nữa, xin mọi người quay trở về, đối với truyền thông, anh cũng chỉ tuyên bố, hôm khác sẽ trả lời.
Mạch Hành Kiện nhìn thấy tất cả mọi người đã đi, mới bước lên lạnh lùng nói: "Ngự Tây, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lý do cháu huỷ hôn, rốt cuộc là gì, chẳng lẽ là người phụ nữ Nhiễm Đông Khải dẫn đến?"
Sở Ngự Tây cúi đầu: "Cậu, chuyện này để cháu tự xử lý."
Mạch Hành Kiện tức đến mức lắc đầu, ông vỗ bàn, lạnh lùng nói: "Được, vậy cháu tự xử lý đi!"
Phục vụ bắt đầu thu dọn hội trường, anh cầm lấy chìa khóa xe, đang chuẩn bị rời đi, có người đuổi theo từ phía sau: "Sở tiên sinh, di động của ngài."
Anh nhận lấy, biết điện thoại không còn pin, mới bỏ vào túi.
Anh có thể đi đâu đây?
Ra khỏi khách sạn, anh ngồi lên xe, chạy về hướng bệnh viện.
Trời đã tối, hai người một lớn một nhỏ là ánh sáng duy nhất trong lòng anh, anh giống như một con thiêu thân, biết rõ sau khi đi qua sẽ thịt nát xương tan, muôn đời muôn kiếp không trở lại được, nhưng vẫn không thể từ bỏ.
Trong bệnh viện, Thương Đồng và Niệm Niệm vẫn chưa ngủ, hai người đang ngồi trên giường bệnh đan cá nhỏ.
Ánh đèn màu da cam, chiếu vào trên các cô, có quầng sáng nhạt.
Sở Ngự Tây cách cửa sổ nhìn thấy cô đan cá nhỏ, nghĩ đến sau năm năm gặp lại, cô đánh rơi chìa khóa trên giường của anh, phía trên cũng treo cá nhỏ như vậy.
Bây giờ nghĩ tới, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng đau xót.
Thương Đồng vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Sở Ngự Tây ở ngoài cửa sổ, cô dừng tay lại, đột nhiên có cảm giác bừng tỉnh.
"Mẹ...chú kia đang nhìn mẹ..." Niệm Niệm cũng nhìn thấy, cô bé tò mò nhìn ra ngoài.
Sở Ngự Tây đẩy cửa ra, từ từ đi tới, ngồi xuống bên cạnh bọn họ, nhìn cá nhỏ trong tay Niệm Niệm, anh nhẹ nhàng cầm lên: "Niệm Niệm, đây là cháu đan à?"
Niệm Niệm cười nói: "Đúng vậy, mẹ dạy cháu rất nhiều lần, chú xem mẹ đang rất đẹp!"
"Có thể tặng cái này cho chú không?" Sở Ngự Tây cầm con cá kia, nhìn Niệm Niệm thật sâu.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian